Dòng nước vốn nó chính là dòng nước, nhưng do ánh nắng mặt trời (tham, sân, si, nhân duyên, nghiệp, phước) mà nó bốc hơi rồi lại tích tụ thành mây trên bầu trời. Khi nó là mây, ban đầu nó rất đẹp, nhẹ nhàng, trắng xóa, bồng bềnh bay trên bầu trời, nó chấp vào cái tôi đó, mây là tôi, nét đẹp đẽ này là tôi, tôi muốn giữ lấy cái tôi này, tôi muốn bồi đắp cho nó to ra, ngày càng đẹp hơn, nó còn muốn giúp đỡ những đám mây xung quanh to và đẹp như nó. Nhưng tới 1 ngày, sau bao nỗ lực bồi đắp, nó chợt nhận ra nó ko hề đẹp hơn, nó ngày càng nặng hơn, màu sắc ngày càng tối tăm, và rồi nó lại rơi, trở về với dòng nước, nó luyến tiếc, đau buồn, tiếc thương cái tôi, cái đám mây đó, để rồi nó lại luân hồi, tuần hoàn trong cái đau khổ đó.
Và rồi nó lại làm mây, nhưng nhờ phước đức, nhân duyên mà lần này nó đã học được bài học đó, nó ngộ ra được đám mây này ko phải nó, nó chỉ là 1 hình tướng nhất thời được hình thành từ sân si, nhân duyên, nghiệp phước,...và nó ngộ ra cuộc sống vô thường, rồi nó sẽ lại về với dòng nước. Nó cũng nhận ra rằng việc giúp những đám mây khác trở nên to đẹp thật vô ích, vì rồi những đám mây đó cũng sẽ không thoát khỏi vòng luân hồi sinh diệt, sẽ mãi đau khổ giống nó đã từng. Vậy nên nó quay trở về bên trong chính bản thân nó, tập trung và nhận lại dòng nước bất diệt, vì dòng nước bất diệt ấy mới chính là nó, chứ không phải cái hình hài đám mây, hay hơi nước,...Nó hiểu rõ rằng chỉ khi nó giác ngộ, nó quay trở về được với chính cái bất diệt, không còn khổ đau, nó mới có thể giúp những đám mây khác được.